Cầu siêu phải thành tâm

Tất cả chúng sinh các loài đều từ nghiệp mà sinh ra, nghiệp ấy do tâm tạo, chuyển nghiệp cũng từ tâm mà chuyển. Do vậy ý nghĩa siêu độ, cứu giúp người âm thoát khỏi khổ đau có hiệu quả hay không là do tâm lượng con người quyết định.

Một bà Phật tử họ Vương ở Thiên Tân, có cô em dâu hơn ba mươi tuổi bị bệnh chết đi. Trước khi mất, cô này đã trăn trối yêu cầu chồng hai điều:

1. Xin chồng đừng tái hôn, cô không muốn con mình có mẹ ghẻ.

2. Cô chết rồi không được thiêu, mà nên bảo quản thi thể trong ngăn đá để cho chồng con đều có thể đến nhìn.

Chồng cô thuận miệng hứa đại. Nhưng cô chết ba ngày thì đem thiêu. Tám tháng sau ông cưới vợ kế.

Không bao lâu, cô vợ này toàn thân bị bệnh, mà chứng bệnh giống hệt cô vợ quá cố đã mắc phải. Sau đó cô vợ mới còn tỏ vẻ rất sợ ánh sáng, cứ trốn vào chỗ tối. Phòng lúc nào cũng đóng suốt, ngay cả cửa sổ cũng cho dán kín, bệnh viện chẩn đoán là bị bệnh tâm thần.

Bà Vương hỏi tôi (Quả Khanh – một cư sĩ có túc mạng thông, biết được nghiệp duyên nhân quả của mọi người), có phải là hồn của cô vợ trước đang gá vào hay chăng? Tôi nói:

– Đúng vậy, cô vợ cũ hiện đang trách chồng (là em trai bà) không giữ lời hứa, chẳng chịu thực hiện các điều cô ta yêu cầu và lừa dối cổ. Vì vậy mà cô ta trút giận vào cô vợ kế.

Bà Vương hỏi:

– Phải làm sao để hồn cô em dâu chịu bỏ đi?

Tôi nói:

– Bà đã là cư sĩ giữ giới ăn chay, thì có thể tự mình (ở nơi nhà em trai) siêu độ vong linh cho em dâu. Hãy vì cô ta tụng ba bộ Kinh Địa Tạng, cầu cô siêu sinh thiện đạo – Trước bàn Phật bà lập linh vị cho cô ta, thành khẩn tụng kinh ba bộ, khẩn cầu Phật lực gia trì cô vãng sinh thiện đạo, thoát khổ được vui. Nếu chẳng có phương tiện gì thì trước tiên chỉ cần quỳ tụng Kinh Địa Tạng, mỗi ngày một bộ là ổn.

Bà Vương ngay tối đó bắt đầu tụng kinh siêu độ.

Đến ngày sáng ngày thứ tư, tôi đang tĩnh tọa đột nhiên nhớ đến chuyện bà Vương, thầm nghĩ: “Chắc bà ta đã tụng xong ba bộ kinh rồi”, nên cũng muốn mở thiên nhãn quán sát nhìn xem hiện thời em dâu bà đã siêu độ hay chưa?

Ngay tức khắc tôi thấy cô em dâu bà vẫn còn gá vào thân cô vợ kế kia, hơn nữa lộ vẻ rất tức giận. Tôi liền từ xa phóng tâm đến hỏi vong linh:

– Chị chồng cô đã tụng ba bộ Kinh Địa Tạng để cầu siêu cho rồi, vì sao mà cô vẫn chưa đi đầu thai vào cõi thiện vậy?

Cô phẫn nộ nói:

– Mụ ấy tụng kinh cho tôi mà bụng còn lầm bầm rủa xả thế này: “Đúng lý ngươi không được đầu thai, ai bảo lúc sống ngươi bất hiếu với mẹ ta làm chi!”. Vì vậy mà tôi không đi, để bọn họ đừng có tưởng là mình ngon!

Ngay sáng đó, tôi gọi điện hỏi thăm bà Vương. Quả nhiên là đúng y như vậy. Do cô em dâu cũ lúc còn sống hay làm cho mẹ chồng tức giận, nên bà Vương lúc tụng kinh quả thực đã không ngăn được niệm xấu khởi lên, bà còn thầm khởi niệm như vầy: “Nếu không phải vì em trai ta, thì ta đây không thèm siêu độ cho ngươi đâu!”.

Tôi phê bình lối suy nghĩ quá sai lầm của bà Vương, vì đã là đệ tử Phật, thì đối với tất cả chúng sinh phải nên từ bi hỷ xả, tha thứ lỗi lầm, có đâu lại buông chẳng nổi tâm oán hận như thế? Đây chẳng phải là trên đường tu hành tự dựng lên chướng ngại cho mình hay sao?

Bà Vương nghe xong biết lỗi, nói là hôm nay sẽ vì em dâu tụng kinh siêu độ lại và bà hướng em dâu ngỏ lời xin lỗi.

Ba ngày sau, việc này xem như đã giải quyết xong, vong linh siêu thoát, cô vợ mới hồi phục bình thường.

                                                                                     Theo Phatgiao.org.vn

Bình luận
Tin cùng chuyên mục